Chương 23

Lục Đăng giảng bài năm mươi phút, trong cổ họng đã bắt đầu bốc khói, tiếp nhận ly nước ‘ừng ực ừng ực’ uống mấy ngụm, uống quá gấp, quả nhiên sặc đến ho khan lên.

Giáo sư quá mức trẻ tuổi không làm sinh ra khoảng cách quá nhiều với các nam sinh, từ trên bục giảng đi xuống dưới, một chút ngăn cách cuối cùng cũng bị hủy diệt, mấy người lớn gan đã ngo ngoe rục rịch, sinh ra một phân ý niệm cùng giáo sư kéo gần quan hệ cọ điểm.

“Lục lão sư mệt mỏi rồi? Uống chậm một chút——”

Giang Lịch dịch đến gần, tìm được cơ hội, cười hì hì giơ tay muốn giúp cậu vỗ lưng, bị Lương Mạnh từ phía sau kéo một phen, ý vị thâm trường mà trừng mắt liếc nhìn một cái.

Còn lão đại thì không có can đảm cùng giáo sư lôi kéo làm quen, Giang Lịch bĩu môi phủi đi tay hắn, đang muốn nói chuyện, Diêm Cươngđã tay mắt lanh lẹ che miệng hắn lại, kéo khỏi vị trí ngồi.

Lục Đăng không quen cùng người ngoài giao tiếp, hơi kinh ngạc trợn to hai mắt, tò mò nhìn biến cố nổi lên giữa mấy người. Không kịp hoàn hồn, ly nước trong tay đã bị lấy đi.

Cánh tay quen thuộc dò xét ở sau lưng, ôm lấy cậu nhấc lên đặt xuống chỗ ngồi ngồi xuống.

“Cái ly này uống dễ sặc, đừng nóng vội, chậm một chút.”

Không để ý tới động tác nhỏ của mấy người kia, Cố Xuyên Bách ôm lấy Lục Kinh Mặc ngồi xuống, giúp cậu vỗ nhẹ phía sau lưng, chờ cậu không còn ho nữa mới lại đưa ly nước qua: “Trong tầng có máy bán hàng, một lát ta liền đi mua một chai, có đủ uống không?”

“Đủ uống rồi.”

Lục Kinh Mặc bị y lãnh ngồi xuống chỗ, bưng lấy ly nước chậm rãi uống, cong mặt mày gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng đi động bị y đè ở trên bàn.

Trộm giữ ảnh chụp của đối phương là một chuyện, bị phát hiện ngay tại trận chính là một chuyện khác. Cố Xuyên Bách bên tai hơi nóng lên, đang muốn đem điện thoại giấu đi, Lục Kinh Mặc đã đè lên cánh tay y: “Đạo sư của ngươi kêu ngươi đi sao?”

Di động của Cố Xuyên Bách chấn vang, tuy rằng chỉ sáng lên trong chớp mắt, cậu cũng đã quét thấy tin nhắn nhắc nhở của ghi chú.

Chiêm Phái có thói quen tùy thời kêu nghiên cứu sinh mở họp, một khi đến trễ liền phải bị châm chọc đủ kiểu. Mang nghiên cứu sinh cần phải có vấn đề quan trọng, biến năng sư lại muốn hai bên đồng ý, chính mình đem người đào lại đây phía trước, còn muốn tận lực bảo đảm cố xuyên bách sẽ không bị đối phương có ý định khó xử mới được.

Tin nhắn mới sáng lên đã bị ấn hủy bỏ, Cố Xuyên Bách cũng chưa kịp nhìn kỹ, nghe vậy hơi giật mình, cúi đầu suy tư, không khỏi nhăn mi: “Tiết học còn không học xong……”

“Đi thôi, hôm nay ta không điểm danh.”

Lục Kinh Mặc cười cười, ôn thanh mở miệng, nghiêm trang bảo đảm một câu.

Tiết học đầu tiên của đối phương , bản thân cư nhiên không hoàn toàn tham gia hết. Cố Xuyên Bách nắm chặt tay, trong lòng sinh ra áy náy nồng đậm, hạ giọng: “Kinh Mặc, ta –”

“Nhưng hôm nay, phải giao nhiều hơn một phần bài tập về nhà.”

Không nhanh không chậm mà nói ra một câu sau, đối diện với ánh mắt hơi kinh ngạc của Cố Xuyên Bách, khóe môi Lục Kinh Mặc nhịn không được nhếch lên, mỉm cười nhướng mày: “Có thể hoàn thành được không?”

Tuổi trẻ giáo thụ mặt mày banh không được ý cười, hơi trật đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp la lấp lánh, lộ ra cực hiếm thấy một chút tinh ranh đắc ý, đảo như là chiếm cái gì cực đại tiện nghi.

Lục Kinh Mặc từ trước đến nay ôn nhuận trầm tĩnh, lúc nói mấy câu này khóe môi khó giấu được nhấc lên độ cung thật nhỏ, nếu là người mới vừa quen biết cậu, chỉ sợ cũng khó có thể phân biệt ra.

Đặc quyền như vậy khiến cho ngực Cố Xuyên Bách chứa đầy ắp ấm áp mềm mại, đảo mắt ý cười đã tràn đầy đuôi lông mày. Gần như nhịn không được muốn giơ tay ôm cậu một cái, nhưng chung quy vẫn nhớ rõ đây là phòng học, chỉ nghiêng thân thể về trước mỉm cười ôn thanh: “Có thể, làm bao nhiêu bài tập cũng được.”

Y đáp quá mức thống khoái, ngược lại khiến Lục Kinh Mặc có chút trở tay không kịp, mở to hai mắt nhìn y: “Bao nhiêu cũng được?”

“Bao nhiêu cũng được.”

Trong mắt Cố Xuyên Bách vẫn mang ý cười, tay đã thò qua, dựa vào bàn để che dấu, nhanh chóng mà cầm khối chocolate trong lòng bàn tay nhìn cậu, không dấu vết nhéo nhéo bàn tay cậu.

Tiểu giáo sư của y tựa hồ có tật xấu tuột huyết áp, chính mình đi họp còn không biết khi nào mới trở về, nếu là ở lớp học đói đến choáng liền phiền toái.

Lục Đăng giật mình, lấy ra giấy gói kẹo chocolate cùng hình dạng, giữa mày bỗng nhiên nhanh chóng xẹt qua quang mang ấm áp sáng ngời.

Hệ thống nói qua, đưa chocolate, chính là điềm báo che chắn cho việc mục tiêu muốn phát triển tiến thêm một bước quan hệ.

Đối phương không có ký ức của thế giới trước, bọn họ mới nhận thức không bao lâu, chính mình vô luận thế nào cũng không thể có vẻ quá mức chủ động, không ngờ hôm nay liền nhận được chocolate của Cố Xuyên Bách.

Thật tốt.

Mấy khóa học đầu học kỳ mới, bọn học sinh đều nói mãi không xong. Nên chụp lén cũng đã chụp đến không sai biệt lắm, mấy nam sinh phía sau lại lôi lôi kéo kéo ra ngoài cửa, tạm thời còn không có người nào chú ý đến bọn họ.

Tầm mắt nhanh chóng đảo qua quanh thân, xác nhận bốn phía an toàn, tiểu giáo sư hệ thực vật mới vừa rất tự nhiên giảng dạy hết năm mươi phút lại lặng lẽ đỏ tai lên, nhấp khóe môi, cũng trộm cầm tay y, đứng dậy tránh ra một con đường cho y đi.

……

Tiểu giáo sư của y thật sự quá dễ dụ, trước khi những người khác phát hiện chuyện này, chính mình nhất thiết phải đem hết đồ ngon đều uy đối phương một lần mới được.

Nhìn Lục Kinh Mặc bởi vì một khối chocolate mà rõ ràng cao hứng lên, trong lòng Cố Xuyên Bách vui buồn nửa nọ nửa kia. Âm thầm hạ quyết tâm, cùng cậu nói từ biệt, vội vàng chạy qua phòng thí nghiệm.

*

Nửa khóa học còn dư lại qua đi, để lại hai phần bài tập ở lớp, nhưng Cố Xuyên Bách cũng chưa trở về.

Nói xong một đoạn cuối cùng, thời gian vừa vặn dừng ở 105 phút chuẩn. Lục Đăng khép sách giáo khoa lại, để lại bài tập cho khóa sau, ý bảo các bạn học có thể tự do đi ở.

Cố Xuyên Bách vẫn chưa trở về, bọn Giang Lịch muốn hỗ trợ, bị cậu cười nhạt xin miễn, lại cúi đầu nhìn nhìn di động trước sau không có động tĩnh.

Chỉ cần về kịp, Cố Xuyên Bách nhất định sẽ gấp gáp trở về đón cậu, cho dù xác thật không thể phân thân, cũng sẽ nhớ rõ cho hắn phát cái tin tức.

Hiện tại đều không có tin tức phát lại đây, chỉ có thể thuyết minh đối phương đến bây giờ, liền lấy ra di động cơ hội đều không có.

Lục Đăng có chút không an tâm, thu thập tốt máy tính cùng tiêu bản thực vật, mọi người đã đi hết cậu lặng lẽ ở trong phòng học đợi một trận. Thấy Cố Xuyên Bách vẫn không có tin tức, dứt khoát xách đồ lên, đi tìm phòng thí nghiệm đông lạnh điện kính(*) ở trung tâm.

*Đông lạnh điện kính (cryo-electron microscopy – tạm dịch: Phương pháp đông lạnh mẫu thử dùng trong kính hiển vi điện tử.) là nghiên cứu được vinh danh giải Nobel hóa học năm 2017 – phương pháp này cho phép con người lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy các phân tử sinh học, xác định cấu trúc phân giải cao của nguyên tử, xem hình để hiểu chi tiết.

Trước nay học vấn cùng nhân phẩm không thể cùng tốt như nhau, Chiêm Phái là người phẩm hạnh cực kém, nhưng rốt cuộc không thiếu thực học, cầm trên tay bốn năm thí nghiệm quan trọng hàng đầu, mỗi năm danh nghĩa phòng thí nghiệm đều có thể ảnh hưởng tăng lên khoảng từ 3.0 điểm luận văn trở lên, kinh phí vẫn luôn là dư dả nhất trong toàn hệ sinh vật.

Chiêm Phái trông coi trợ lý và nghiên cứu sinh cực nghiêm, lại cổ vũ học sinh báo cáo lẫn nhau, bắt mấy người nói xấu sau lưng hắn hung hăng khiển trách hết, người còn lại thì đều bị dọa sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, không dám nhiều lời nửa chữ.

Tốt nghiệp cùng tiền đồ đều bị giáo sư nắm chặt ở trong tay, ai cũng không dám phê bình hắn dù chỉ một chút. Ngay cả học sinh trong trường này, cũng phần lớn chỉ biết là phòng thí nghiệm hắn có thành tích tốt, kinh phí đầy đủ, mỗi năm đều có nhiều rất nhiều nghiên cứu sinh nộp đơn xin vào một đám tiếp một đám hoàn toàn không hay biết đâm đầu vào hố lửa.

Đi đến cửa phòng thí nghiệm, bên trong rõ ràng truyền ra tiếng quát mắng phẫn nộ của Chiêm Phái.

Cũng đã qua hơn một tiếng đồng hồ, cư nhiên vẫn chưa kết thúc. Lục Đăng đứng ở cửa nghe vài câu, đã đoán ra manh mối đại khái, đem máy tính cùng rương tiêu bản đổi qua cầm tay khác, giơ tay gõ cửa hai cái, không đợi đáp lại liền đẩy cửa đi vào.

“Cái gì cũng làm không tốt! Điện kính đông lạnh một máy hàng triệu đô la, bán các ngươi cũng bồi thường không nổi — Ta không muốn biết đến tột cùng là ai làm hư, chỉ có một vấn đề, tất cả mọi người đều phải chia đều bồi thường cho ta! Một đám cả ngày đầu óc mê muội, lúc trước vì sao ta lại coi trọng các ngươi……”

Âm thanh quát tháo của Chiêm Phái bị tiếng mở cửa đánh gãy, kinh ngạc xoay người, mơ hồ cảm thấy người tới tựa hồ có chút quen mắt, chỉ cho là một nghiên cứu sinh nào đó chính mình đã quên tên, lửa giận lập tức trút xuống chặn đầu chửi.

“Ngươi tên là gì? Ta không phải nói lập tức mở họp, ngươi coi như gió thoảng bên tai? Đi phối năm trăm phần môi trường nuôi cấy LB(*), trước ngày mai mà thiếu một phần, liền làm thêm một trăm phần!”

Mười mấy nghiên cứu sinh đều kinh hồn táng đảm mà lần lượt choáng váng, đầu cũng không dám ngẩng lên. Cố Xuyên Bách đứng gần cuối, phải một lúc mới thấy rõ người tới, kinh ngạc trong chớp mắt, bước nhanh tiến lên: “Lục giáo sư!”

Y cố tình đem mấy chữ này cắn đọc rõ ràng, để tất cả mọi người nghe được rành mạch. Lục Kinh Mặc theo tiếng ngẩng đầu, hơi hơi gật đầu với y, đem rương tiêu bản trong tay đưa qua.

Lục Kinh Mặc trước nay đều mang theo ý cười, khó được thời điểm không, trong ánh mắt trong veo lộ ra lạnh nhạt, con ngươi trắng đen rõ ràng trong trẻo rõ nét đến có chút sắc nhọn, chỉ khi nhìn Cố Xuyên Bách mới lộ ra một chút ôn hòa quen thuộc.

Nhưng thật ra lại càng phù hợp với tư thế học giả thiên tài trong lòng mọi người.

Không rõ ràng lắm tại sao Lục Kinh Mặc bỗng nhiên đến đây, Cố Xuyên Bách lo lắng Chiêm Phái đang bạo nộ sẽ tổn thương đến cậu, bước nhanh qua đi tiếp được rương tiêu bản, không dấu vết mà dịch nửa thân mình bảo vệ cậu.

Cuối cùng cũng nhớ tới giáo sư ưu tú được viện trưởng tự mình thỉnh trở về kia, thần sắc Chiêm Phái không khỏi hiện ra một chút vặn vẹo, tức giận đang khuếch trương bỗng tán đi, ngữ khí lại vẫn lãnh ngạnh như trước.

“Giáo sư Lục Kinh Mặc? Nơi này là phòng điện kính đông lạnh, cậu nếu muốn dùng dụng cụ, phiền toái đi điền đơn xin. Muốn tham quan phòng thí nghiệm, hiện tại dụng cụ đã xảy ra trục trặc, chưa biết khi nào mới có thể sửa xong –”

Lục Kinh Mặc không để ý đến hắn, chỉ là ngửa đầu nhìn một đống số liệu dị thường trên màn hình chiếu.

Nguyên nhân khiến Chiêm Phái bạo nộ, là do một nghiên cứu sinh nào đó đã phạm sai lầm làm cho trình tự của điện kính đông lạnh xuất hiện hỗn loạn, còn không biết đến tột cùng là phần cứng hay phần mềm xảy ra vấn đề.

Loại thiết bị đắt tiền này muốn thỉnh được người sửa phải tiêu số tiền cực lớn, nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, hiển nhiên là tính toán đem bút phí dụng này quăng lên đầu nghiên cứu sinh.

Vẫn là lần đầu thấy tiểu giáo sư của mình bày ra tư thế uy phong như vậy, Cố Xuyên Bách hơi ngẩn ra chút, lập tức ngầm hiểu, tiến lên mở miệng xin lỗi: “Lão bản, giáo sư của chúng tôi tương đối hướng nội, không quá thích nói chuyện……”

Có người giải vây, sắc mặt Chiêm Phái mới tốt hơn một chút chút, triều hắn trên dưới hơi đánh giá: “Ngươi là trợ giảng của cậu ta?”

Làm trợ giảng là phải phát tiền lương, ấn theo quy củ của Chiêm Phái, trợ giảng chiếm dụng thời gian thực nghiệm nghiên cứu, tiền lương cần phải nộp lên hai phần.

Cố Xuyên Bách cắn răng lên tiếng trả lời, trong lòng lại ngược lại ngọt ý dâng trào.

Cùng lắm thì chính mình lại tiết kiệm thêm chút nữa, đem một phần tiền kia chừa ra, vì một câu “Trợ giảng nhà cậu”, cho dù giao tiền cũng là đáng giá.

Giáo sư ưu tú trẻ tuổi tựa hồ cũng không quá để ý trợ giảng của mình, hoặc là căn bản không thèm để ý hoàn cảnh bên người, chỉ là chuyên chú xem số liệu trên hình chiếu.

Ánh sáng xanh của hình chiếu chiếu vào đồng tử cậu, sấn đến hình dáng ngũ quan vốn đã tinh xảo càng hiện lên rõ ràng, một tay nhét ở trong túi trầm mặc, ẩn ẩn hiện ra vài phần lãnh đạm cự tuyệt người ngàn dặm.

Cậu trước sau chưa từng mở miệng, Chiêm Phái dần dần có chút không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng tiễn khách, Lục Kinh Mặc lại bỗng nhiên giơ tay, kéo ra dò xét giao diện của cơ quan điều khiển.

“Đừng nhúc nhích!”

Thiết bị này nọ đều là tiền, nếu là chỗ hổng càng lớn, liền không thể tìm cớ để bọn học sinh gánh vác.

Chiêm Phái quýnh lên, lạnh giọng quát bảo dừng lại. Duỗi tay muốn ngăn cản, lại bị Lục Kinh Mặc nâng cánh tay cản lại: “Ta cần dùng, hỏng rồi ta bồi thường.”

Từ khi vào cửa, đây vẫn là lần đầu tiên cậu mở miệng, lộ ra ngạo khí đạm mạc thanh lãnh khiến động tác của Chiêm Phái cứng lại, khóe mắt nhảy nhảy len cực nhỏ.

Kinh phí của một quý thực nghiệm mới, chính là người mới đến Lục Kinh Mặc chiếm nhiều nhất, nếu cậu ta nguyện ý thế tự mình ra tiền duy tu cho cái thiết bị này, đến lúc đó cũng sẽ không sợ tiền không đến trên người hắn.

Quyết định xong chủ ý, Chiêm Phái ngược lại không ngăn cản nữa, chỉ ôm hai tay thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng lộ ra chút cười lạnh trào phúng.

Khác nghề như cách núi, hệ thực vật thông thường không dùng được điện kính đông lạnh, Lục Kinh Mặc chưa chắc đã am hiểu phương diện này. Cố Xuyên Bách có chút lo lắng, muốn mở miệng, lại bị Lục Kinh Mặc nhét máy tính vào trong lòng ngực, thuận thế không dấu vết ở trên cánh tay y nhẹ nhàng nhéo một cái.

Cậu bảo vệ Cố Xuyên Bách, nhưng không thể khiến khúc mắc của Chiêm Phái đối với Cố Xuyên Bách càng sâu, biện pháp tốt nhất, chính là đem cừu hận trên người đối phương trực tiếp kéo đến trên người mình.

Điện kính đông lạnh có nguyên lý phức tạp, cậu cũng không hiểu, nhưng hiện tại vấn đề lại là xảy ra ở phần mềm biên dịch của máy tính. Đối với hệ thống mà nói, chỉ cần là máy tính, liền không có khác nhau bao nhiêu.

Trì hoãn một hồi, hệ thống đã thuận lợi kiểm tra và tu sửa nơi xảy ra vấn đề, đem phương án cải tạo hoàn chỉnh trình lên, ở trong đầu huy cờ nhỏ cổ vũ cậu: “Ký chủ, dỗi(*) hắn!”

*Dỗi: là biểu hiện ra hành động việc mình không hài lòng với đối phương.

Lục Đăng không dấu vết nhướng nhướng khóe môi, vẫn ngửa đầu nhìn màn hình như trước, thân hình hơi cúi, điều ra số hiệu ở hậu trường, tay lướt nhanh trên bàn phím gõ xuống lệnh bằng chữ điện tử khiến người hoa cả mắt.

Chiêm Phái xem không hiểu, nhưng ít nhất biết cậu không phải đang làm chuyện vô ích. Hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt, trơ mắt nhìn Lục Kinh Mặc nhập vào một dòng cuối cùng, gõ enter.

Một tiếng ‘Tích’vang lên, máy móc khổng lồ bắt đầu vận chuyển vù vù, trình tự tạm dừng thuận lợi khôi phục, biển báo màu xanh biến mất, từng dòng số liệu mới đảo mắt liền chen đầy màn hình.

Nụ cười lạnh của Chiêm Phái cũng dừng ở khóe miệng.

Nhìn thấy số liệu hoạt động lưu loát trên màn hình, tuy rằng còn ngại với uy danh của đạo sư, trên khuôn mặt trẻ tuổi của nhóm nghiên cứu sinh lại sôi nổi lộ ra vui mừng khó có thể tự kiềm chế.

Sắc mặt Chiêm Phái biến ảo không ngừng, đứng ở sau một lúc lâu, rốt cuộc ném xuống một câu “Lục giáo sư tự tiện”, quăng mạnh cửa nhanh chóng rời đi.

Trong đám người truyền đến tiếng hoan hô bị đè thấp, không ít người đều nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng hiện ra may mắn tự đáy lòng.

Điện kính phải thỉnh người từ xưởng nước ngoài qua duy tu, ít nhất cũng phải năm sáu nghìn đôla, tới trong miệng Chiêm Phái rồi, thay đến một triệu đôla cũng là thư thả khó được. Cho dù là mười mấy người đều quán, này một năm thực tập tiền lương không riêng không cần làm tưởng, tồn về điểm này dư tiền phỏng chừng cũng muốn công đạo đi ra ngoài.

Chiêm Phái mới rời đi trong chớp mắt, hàn ý quanh thân Lục Kinh Mặc cũng dần hạ xuống, nhìn về phía Cố Xuyên Bách đang tính trong đám máy tính và tiêu bản, trong mắt lộ ra một chút ý cười trong trẻo sáng lấp lánh.

Nhà khoa học thiên tài dù sao cũng phải có chút khí tràng mới được, tuy rằng không có tập luyện từ trước, nhưng hai người phối hợp không thể nghi ngờ là cực kỳ ăn ý.
Cố Xuyên Bách cũng cong cong khóe môi, cầm cánh tay cậu, ban nãy một đám nghiên cứu sinh vây lên hỏi đông hỏi tây, đúng lúc để Lục Kinh Mặc vòng ra khỏi phòng thí nghiệm.

Đối phương tối hôm qua bị một đêm khóa, làm sao thật muốn dùng điện kính làm cái gì thực nghiệm, hắn tiểu giáo thụ chạy tới nơi này, hiển nhiên là cố ý vì thế hắn giải vây.
Trước mắt là đôi mắt đen thanh triệt trơn bóng, mặt mày cong đến mềm mại, căn bản nhìn không ra uy phong lẫm lẫm vừa rồi.

Sớm đã không phải lần đầu tiên bị mắng đến máu chó đầy đầu, nhưng lại là lần đầu bị người không thèm thăm hỏi gì mà cứ bảo hộ y như vậy. Ngực Cố Xuyên Bách lướt qua một mảnh bủn rủn, giúp cậu chỉnh chỉnh cổ áo, cười nhạt ôn thanh: “Kinh Mặc, cảm ơn.”
Lục Kinh Mặc lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc: “Lần sau lại xảy ra loại chuyện này, liền gọi điện thoại cho ta.”

Đều ở cùng một hệ, lòng độ lượng của Chiêm Phái lại nhỏ, Lục Kinh Mặc cùng y gây nhiều xung đột với hắn, nói không chừng liền bị nhằm vào khi nào không biết, cũng không thể mọi chuyện đều nhờ đối phương hỗ trợ.

Cố Xuyên Bách gật gật đầu, lại không lên tiếng, chỉ là đem đồ vật chuyển qua hết một bên tay, ôm lấy vai cậu: “Đi, ta đưa ngươi về văn phòng.”

Chỉ là khổ chút mệt chút mà thôi, bị mắng nhiều vài lần, nhẫn nhịn liền đi qua.
Thời điểm y phát hiện bản thân nhảy vào hố lửa không phải không hối hận qua, nhưng sau khi hối hận thì mỗi ngày sau vẫn trôi qua như vậy, vẫn là phải nghĩ biện pháp bớt thời gian làm nghiên cứu, lợi dụng tài nguyên hiện có nghĩ cách  làm ra càng nhiều luận văn có chút có giá trị. Ít nhất đến hiện tại, y còn có thể tự giác chịu đựng được.

Đem Lục Kinh Mặc đưa về văn phòng, lại cùng cậu ước định cuối tuần tới hỗ trợ chấm bài tác nghiệp, tâm trạng Cố Xuyên Bách rất tốt, click mở tín hiệu bình an cho toàn phòng ngủ.

Toàn bộ ký túc xá đều rõ ràng đức hạnh của Chiêm Phái, mỗi lần y bị xách đi mở họp, đều sẽ nhắn đến không ít tin nhắn an ủi. Nhưng lúc này đây lại không chỉ không có thu được quan tâm, ngược lại bị Giang Lịch chặn đầu điện thoại qua đánh tới đây: “Nghiệp chướng! Bài giảng của tiểu giáo sư có phả do ngươi làm hay không, ngươi nói!”
“Không phải ta, là chính giáo sư tự làm.”

Cố Xuyên Bách có chút kinh ngạc, đem điện thoại dịch ra xa chút, hơi hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Hai lần làm bài tập trong lớp, suốt tám trang, ngươi thế nhưng được trốn học!”
Giang Lịch ở trong điện thoại rít gào, lại tiếp tục chất vấn: “Tiểu luận văn thực vật học khóa sau  kia có phải chủ ý của ngươi hay không!”

Lượng bài tập thoạt nhìn xác thật không ít, âm thanh Giang Lịch cơ hồ đã hóa thành một dấu chấm than.

Nhớ tới chính mình thậm chí còn muốn giao thêm hai phần, sau lưng Cố Xuyên Bách căng thẳng, cắn răng tiếp tục ngoan cố chống lại: “Cũng không phải ta, là chính giáo sư giao……”

Chính mình chỉ là chỉ cho Lục Kinh Mặc cách giao bài tập như thế nào mà thôi, ai biết tiểu giáo sư vì cái gì sẽ đối với bài tập có chấp niệm to lớn như vậy.

“Bài giảng không có làm, bài tập không giao, vậy ngươi ở  văn phòng giáo sư một đêm làm gì? Bồi ăn bồi chơi bồi – ngủ sao? Vậy còn cần ngươi để làm gì!”

Giang Lịch căn bản không tin, gầm lên một tiếng, bi phẫn cắt đứt.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh vội vã, Cố Xuyên Bách sờ sờ cằm, dần dần dừng lại bước chân, lâm vào suy tư.

3 thoughts on “Chương 23

  1. Pingback: Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo ! – Khống Minh Thành

  2. Pingback: Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo ! – Minh Thành

Leave a comment